Phân tích bài xích thơ bác ơi của tố hữu ta khám phá niềm tiếc nuối thương vô hạn cùng nỗi nhức khôn xiết của phòng thơ trước sự việc ra đi của Bác.

Bạn đang xem: Phân tích bác ơi


Mở bài

Giới thiệu tác giả, tác phẩm

Bài thơ “Bác ơi” được Tố Hữu viết vào thời điểm sau bố ngày bác Hồ mất. Phân tích bài xích thơ chưng ơi của tố hữu ta thấy rõ toàn bài thơ là cảm hứng tiếc thương so với người lãnh tụ muôn vàn chiều chuộng của dân tộc. Cũng trong bài xích thơ này, người sáng tác thể hiện niềm trân trọng và tụng ca tình yêu thương nước yêu mến dân của Người.

*

Phân tích bài xích thơ chưng ơi của tố hữu chi tiết

Nỗi đau xót khi bác bỏ ra đi của tác giả qua tứ khổ thơ đầu

Ngay đầu bài bác thơ là giờ đồng hồ khóc mức nghẹn của Tố Hữu và cũng là tiếng khóc của toàn dân việt nam trước sự ra đi của bác Hồ kính yêu:

“Suốt mấy hôm rày nhức tiễn đưa

Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa…”

Điệp tự “tuôn” vào câu trang bị hai biểu thị nỗi nhức xót khôn xiết không chỉ là của con bạn mà cả vạn vật thiên nhiên khi bác bỏ ra đi. Nỗi đau ấy hình như phủ bí mật đất trời và lòng người.

Như ta đang biết, Tố Hữu là bên thơ của phương pháp mạng, ông được gần gũi với chưng Hồ và cực kỳ thương mến, mến thương vị phụ vương già của dân tộc bản địa Việt Nam. Nhưng giây phút Người ra đi, nhà thơ lại ko được gần bên. Khoảng chừng khắc vừa tuyệt tin bác bỏ mất, ông sẽ “chạy trở lại thăm Bác”.

Phân tích bài xích thơ bác bỏ ơi của tố hữu ta thấy, rất nhiều thứ vẫn còn đấy nguyên đó, cảnh đồ dùng chẳng hề gắng đổi, nhưng căn nhà sàn của bác laị vắng đi tiếng nói cần trở buộc phải trống vắng vẻ và nóng bức vô cùng:

“Con lại lần theo lối sỏi quen

Đến bên thang gác, đứng quan sát lên

Chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa?

Phòng lặng, mành buông, tắt ánh đèn!”

Trong căn nhà Bác ở, những dụng cụ nằm im lìm, chuông không hề reo, phòng tắt đèn, rèm cửa đã và đang buông. Còn các gốc cau, nơi bắt đầu dừa không hề mang vẻ reo vui, do vắng đi hơi ấm của người. Đối với nhà thơ Tố Hữu, đó là nỗi khổ cực đến cơ tái. Nhà thơ thẫn thờ dạo bước nơi “lối sỏi quen” vẫn thường đi các lần ghé công ty sàn của Bác. Tuy nhiên giờ đây, tất cả đã mất như cũ lúc vắng đi trơn Người, đều điều chỉ từ là kỷ niệm. Bác bỏ đã ra đi, nỗi đau hết sức này là nỗi đau tầm thường của toàn dân.

Dù đã nghe tin, đã đi vào nhà bác bỏ và đờ đẫn trên lối đi quen thuộc, dường như Tố Hữu vẫn còn đấy chưa tin rằng bác đã thực tế đi. Phân tích bài thơ bác ơi của tố hữu ở đoạn thơ này, ta thấy tác giả khóc mức nghẹn ngào và thảng thốt gọi tê Bác:

“Bác đã đi được rồi sao, bác bỏ ơi!

Mùa thu đã đẹp, nắng nóng xanh trời”

Mùa thu của thiên nhiên, của khu đất trời vẫn độ đẹp và toàn dân vẫn mừng vui vì miền nam bộ đang bên trên đà chiến thắc quân địch xâm lược. Mọi bạn đều mong mỏi ngóng, phần nhiều ước mơ một ngày không xa nữa, nam giới Bắc thống và bác Hồ sẽ được thăm miền Nam. Cả miền năm thân yêu, gan dạ sẽ được thấy bác bỏ cười trong nắng nóng mới:

“Miền Nam sẽ thắng, mơ ngày hội

Rước bác bỏ vào thăm, thấy bác cười”

Bác ra đi, căn nhà Bác hằng ngày ở đó cùng miệt mài làm việc vẫn nguyên đây, nhưng lại cây bưởi, những vết bụi hoa nhài đã mang lại trái ngọt, đã mang lại hoa thơm. Cơ mà thật trống trải có tác dụng sao, bởi nào “còn đâu bóng bác đi nhanh chóng hôm”. Nhịp thơ trong nhì câu sau đây chất chứa nỗi nghẹn ngào và liên tiếp các câu hỏi tu từ, những cây trường đoản cú hỏi được tác giả đặt ra, như biểu thì cho nỗi đau khôn xiết, vô biên của tác giả:

“Trái bòng kia tiến thưởng ngọt với ai

Thơm cho ai nữa, hỡi hoa nhài!”

Phân tích bài xích thơ chưng ơi của tố hữu qua bốn thơ đầu ta thấy, che phủ mạch thơ là nỗi đau, là niềm nhớ tiếc thương vô hạn của phòng thơ cũng giống như của toàn dân trước sự mất non to khủng của dân tộc: chưng Hồ đang ra đi. Đó là nỗi đau mà ngay đến trời đất, vạn vật thiên nhiên cũng hồ hết cảm nhận được chứ không chỉ là có fan dân Việt Nam, những người dân dù không từng chạm chán Bác một lượt vẫn thấy gần gũi, kính yêu. Điều tinh tế khi trình bày niềm xót thương vô bờ này của Tố Hữu, là trong bốn khổ thơ đầu, không khí nghệ thuật được ông dần dần mở rộng, bước đầu từ tòa nhà của bác bỏ rồi tới vạn vật thiên nhiên xung quanh, đến miền nam và lan rộng ra cả khu đất trời. Ở ko gian nhỏ dại nhất tính đến đất trời bao la, số đông đau xót khi bác ra đi.

*

Phân tích bài bác thơ bác ơi của tố hữu qua sáu khổ tiếp theo

Khi phân tích bài xích thơ chưng ơi của tố hữu ở sáu khổ thơ tiếp theo, ta đã thấy bên thơ Tố Hữu như dựng lại hình tượng chưng Hồ cùng với tấm lòng yêu thương nước thương dân vô hạn cùng gần như phẩm hóa học cao đẹp, sáng sủa ngời.

Cuộc đời của Người nối liền với vận mệnh dân tộc bản địa và Người luôn luôn sống với lí tưởng cao đẹp, với lẽ sống to đùng là giành lại chủ quyền cho dân tộc, giành lại từ do, cuộc sống thường ngày bình yên, hạnh phúc cho nhân dân. Người sinh ra là để giành riêng cho nước, bạn dành cả cuộc đời, hiến dâng cả cuộc đời để đi tìm kiếm con mặt đường và dẫn dắt dân tộc tìm tới ánh sáng, thoải mái để ra khỏi ách thôn tính đô hộ. Dẫu vậy tiếc thay, lúc sự nghiệp vẫn chưa hoàn thành, fan đã cần ra đi. Đau xót thay, cho tới lúc mất đi, người vẫn còn nặng lòng “thương đời” mà không được “thảnh thơi”. Như Tố Hữu viết:

” Ôi, phải chi lòng được thảnh thơi

Năm canh sút nặng nỗi yêu đương đời”

Cái từ cảm thán, câu cảm thán trên là sự việc nhấn táo bạo sự cảm phục trong phòng thơ đối với Bác, mặt khác cũng biểu đạt nỗi xót xa lúc thấy bạn vất vả, nặng nề gánh lo toan. Bác Hồ luôn luôn yêu thương toàn bộ mọi người, bác bỏ cũng yêu giang sơn đất nước, yêu thương và yêu thương những kiếp lầm than mà dân tộc bản địa phải đi qua. Để thể hiện được tình cảm yêu thương bát ngát này của Người, sơn Hữu đã tinh tế và sắc sảo sử dụng hình ảnh ẩn dụ nhằm miêu tả:

“Bác ơi, tim bác bỏ mênh mông thế

Ôm cả non sông, hầu như kiếp người”

Chỉ nhì câu thơ, dẫu vậy ta tìm tòi tấm lòng dịu dàng mênh của Bác giành cho mọi kiếp lầm than trên quả đât và người sáng tác cũng ngợi ca tình yêu thương nước, tình yêu giành riêng cho dân tộc nước ta của người. Phân tích bài xích thơ bác ơi của tố hữu có thể thấy, đó là những câu thơ đẹp, sâu sắc và hay duy nhất của bài thơ.

Thời khắc chưng ra đi, toàn miền nam vẫn còn trong sương lửa chiến tranh. Chưng không buồn, bác bỏ chỉ đau xót và còn nặng nề lòng trăn trở cho vận mệnh dân tộc bản địa mình cùng cả năm châu bốn bể chưa được sống hòa bình. Bằng biện pháp liệt kê, người sáng tác chỉ ra phần lớn nỗi “đau” đời mà bác còn sở hữu nặng cơ hội ra đi, qua đó Tố Hữu muốn xác định tình yêu bao la của Bác giành riêng cho mọi người, đông đảo nhà và đến muôn loài, vạn vật trên thới giới rộng lớn này:

“Bác chẳng bi hùng đâu, chưng chỉ đau

Nỗi nhức dân nước, nỗi năm châu

Chỉ lo muôn mối như lòng mẹ

Cho hôm nay và đến mai sau…”

Tấm lòng của bác bỏ là tấm lòng của người chị em hiền cũng chính là tấm lòng của người thân phụ với lí tưởng cao đẹp, bác thương “đàn con” thơ ngây ngô còn đề xuất gánh chịu chiến tranh. Cả đời mình, bác bỏ đã sinh sống hiên ngang, đang sống đẩy đà “”như trời đất của ta” nhưng mà vẫn luôn luôn quan trọng tâm yêu mến cho phần nhiều điều nhỏ nhất, tự lo chăm lo cho “ngọn lúa, cành hoa” rồi người lo mang đến “mỗi đời nô lệ”, lo cho trẻ em thơ ngây và những người dân già còn đề nghị chịu cảnh khổ đau.

Và là lẽ đương nhiên, Bác luôn dành tình yêu sâu nặng cho các chiến sĩ, những người lính chỗ đầu trận tuyến, những người đang đối mặt trực tiếp với hiểm nguy. Trong tim Bác, khu vực miền nam là miền nam ruột thịt. Dù không ở ngay sát bên, bác luôn luôn dõi theo phần đa người, dõi theo từng bước, từng chuyển đổi của chi phí tuyến. Chưng mừng vui lúc nghe đến tin chiến hạ trận kéo về.

“Bác ghi nhớ miền Nam, nỗi lưu giữ nhà

Miền Nam hy vọng Bác, nỗi ước ao cha

Bác nghe mỗi bước trên chi phí tuyến

Lắng từng tin mừng, tiếng súng xa”

Bốn câu thơ trên thật chứa chan cảm xúc, nó xác minh tình thân thương chân thành, tấm lòng mong mỏi giang sơn được độc lập của Người. Phân tích bài thơ bác bỏ ơi của tố hữu ta thấy, công ty thơ khóc thương đau xót trước sự ra đi của Bác, nhưng mà cũng từ niềm tiếc nuối thương này đã có tác dụng sống dậy trung tâm hồn cao cả, bậm bạp và tình yêu rộng lớn ở chưng Hồ.

Còn trong khổ thơ tiếp theo dưới đây, tín đồ đọc thấy từ bỏ “vui” liên tiếp xuất hiện với trải phần đa cả khổ thơ:

“Bác vui như ánh buổi bình minh

Vui từng mầm non, trái chín cành

Vui tiếng ca chung hoà bốn biển

Nâng niu tất cả, chỉ quên mình”

Bằng một khổ thơ, bằng những từ bỏ “vui”, Tố Hữu đã làm sống dậy ao ước chân thành của Người. Bác hoàn toàn có thể “nâng niu” tất cả, trường đoản cú “mỗi mầm non”, “trái chín cành”, cơ mà lại “quên” đi bạn dạng thân mình. Toàn bộ là bởi bác bỏ lấy lẽ sống của dân tộc bản địa là lẽ sống của bao gồm mình; Bác quyết tử tất thảy, quên bản thân tất thảy do đất nước, dân tộc Việt Nam. Còn gì khác đáng trường đoản cú hào, đáng trân trọng hơn trung khu hồn ấy, lí tưởng ấy của Người.

Phân tích bài xích thơ bác bỏ ơi của tố hữu ta còn thấy rõ, bác bỏ đã sinh sống một đời giản dị, sinh sống thanh bạch, sinh sống khiêm nhịn nhường và lúc nào cũng hy sinh. Lúc bạn ra đi, bạn chỉ bao gồm vài bộ xống áo đã sờn, song dép cao su mộc mạc luôn gắn bó cùng tín đồ trên nọi chặng đường. Bác bỏ sống thanh bạch, “chẳng rubi son”. Điều mà bạn để lại cho toàn bộ chúng ta, cho thế gian này là tình thương yêu vô bờ, một chổ chính giữa hồn muôn trượng mặc dù cả đời “mong manh áo vải”, cả đời chỉ đi dép cao su thiên nhiên bình dị.

“Bác nhằm tình thương cho việc đó con

Một đời thanh bạch, chẳng đá quý son

Mong manh áo vải vóc hồn muôn trượng

Hơn tượng đồng phơi gần như lối mòn”.

Chúng ta cho tới ngày nay, vẫn luôn luôn noi theo đức tính đơn giản của Người. Mới tinh tế và sắc sảo làm sao, lúc Tố Hữu dựng lên một hình tượng bác bỏ Hồ giản dị, khiêm nhường nhưng lại lại choàng lên một tầm dáng vĩ đại, cao đẹp. Tình ngọt ngào của Bác, sự hy sinh một đời của chưng cho nước, mang đến dân sẽ được nước nhà khác ghi, sẽ được dân tộc nước ta đời đời trân trọng và mến thương vô bờ.

Phân tích bài bác thơ bác ơi của tố hữu qua cảm giác của số đông người trước sự việc ra đi của Bác

Sau gần như khổ thơ tái hiện nay và xác minh một biểu tượng Bác sài gòn vĩ đại, thì ba khô thơ cuối bài bác thơ, Tố Hữu diễn tả cảm xúc của đều con người việt Nam, để đãi đằng niềm tiếc thương, nỗi đau xót vô hạn trước việc ra đi của Người.

Bác đang về với thiên thu, sẽ ra đi mãi mãi, toàn dân tộc đều tiếc nhớ ko cùng. Nhưng vẫn tồn tại đó, lời chỉ bảo dò của Bác, lúc này tất cả đề xuất nén đau thương, nên dành trọng điểm lực cho việc nghiệp giải tỏa miền Nam, thống nhất khu đất nước; để tiến hành di chúc của người, để đền đáp công ơn cả đời hy sinh của Người:

“Ôi chưng Hồ ơi, hồ hết xế chiều

Nghìn thu nhớ chưng biết bao nhiêu!

Ra đi, bác dặn: “Còn non nước…”

Nghĩa nặng, lòng không dám khóc nhiều”

Bác thực sự đã từng đi rồi, bằng tất cả thành kính chúng con, những người dân của dân tộc việt nam cùng tiễn đưa người về cõi xa, nơi trái đất của phần đa con người vĩ đại. Cùng dù tín đồ ra đi, mọi lời dạy, phần nhiều lời dặn dò của người sẽ dẫn dắt chúng con cùng nhau tiến về phía trước với “ánh hào quang đỏ” bạn để lại sẽ soi sáng sủa cho con đường của chúng con đi, tuyến phố mà dân tộc bản địa đang tiến đến.

Người sẽ ra đi, nhưng người mãi mãi đã là tấm gương sáng ngời về đức hy sinh, về tấm lòng thân thương về phần lớn đức tính cao đẹp cơ mà toàn dân tộc nguyện noi theo. Bác bỏ Hồ ra đi là đã hòa mình vào giang sơn đất nước, luôn theo dõi bước tiến của toàn dân tộc:

“Xin nguyện cùng người vươn tới mãi

Vững như muôn ngọn dải trường Sơn”.

Phân tích bài xích thơ bác bỏ ơi của tố hữu ở khổ thơ cuối ta thấy, nhịp thơ thật dồn dập, nhằm mục đích thể hiện nay sự quyết tâm, lòng tin và sự chắc chắn rằng về tương lại xuất sắc đẹp của mọi con người, của toàn dân tộc. Và số đông dòng thơ cuối Tố Hữu viết ra như thể kết tinh một chân lý còn mãi cùng với muôn đời: “Yêu Bác, lòng ta trong trắng hơn”. Và chúng ta cũng vững vàng hơn, khỏe mạnh hơn. Bạn ra đi, nhưng ánh sáng của người luôn so tỏ bé người, trọng điểm hồn với trí tuệ bọn chúng ta.

Kết luận

Phân tích bài thơ bác ơi của tố hữu ta thấy tổng thể tác phẩm là niềm nhớ tiếc thương vô hạn ở trong nhà thơ cũng giống như đang nói thay tiếng lòng của toàn dân tộc trước việc ra đi của bác Hồ. Cả cuộc sống người “hy sinh cho dân tộc Việt Nam”, dâng hiến cả đời bản thân cho giải pháp mạng, cho việc nghiệp giải phóng dân tộc, bác cùng thương yêu mọi bạn hết thảy một đời. Bác không còn ở lại với bọn chúng ta, nhưng những người dân còn sống lại sẽ thường xuyên sự nghiệp fan còn dang dở, sẽ dứt di chúc và cầu mơ về thống nhất hai miền Nam, Bắc và mong mơ về một cuộc sống hạnh phúc, chủ quyền cho dân chúng của Người.

Bài thơ ” chưng ơi ” là giờ đồng hồ khóc tiễn biệt, mang ý nghĩa sâu sắc như một bài điếu văn hết sức cảm động, vừa ca ngợi lòng yêu thương nước thương dân bao la của bác Hồ, vừa biểu thị lòng nhớ tiếc thương, ghi ghi nhớ công ơn to mập của lãnh tụ. Ngay dưới đây mời các em thuộc đi Phân tích, Cảm nhận bài xích thơ chưng ơi của tố hữu một cách cụ thể nhất.

Lập Dàn ý phân tích bài xích thơ bác bỏ ơi

Mở bài:

Giới thiệu về tác giả, tác phẩm

Thân bài:

a. Bốn khổ thơ đầu: nỗi đau xót khi bác bỏ ra đi– Đau đớn, xót xa trước việc ra đi của Bác:+ Điệp tự “tuôn”: Sự gian khổ của nhà thơ, con người và cả vạn vật thiên nhiên khi chưng ra đi.+ Hình ảnh căn nhà chưng đã ở: trống vắng, giá lẽo, không thể hơi nóng của Bác: chuông ko reo, chống tắt điện, buông rèm, …

+ Tố Hữu sẽ sử dụng biện pháp nói giảm nói kiêng và câu hỏi tu từ: “Bác vẫn …Bác ơi!”: Sự giật mình, thảng thốt, không tin là sự thật khi nghe tin bác ra đi.

– mọi cảnh vật rất gần gũi trong vườn chưng vẫn nguyên vẹn: hoa thơm, bòng chín nhưng bác bỏ không bé nữa.– tứ khổ thơ là nỗi nhức xót, nghẹn ngào vô bờ của nhà thơ và dân tộc trước việc ra đi của Người.– Tố Hữu sẽ mở rộng không khí nghệ thuật từ tòa nhà của Bác tới cả đất trời, vạn vật thiên nhiên để bộc bạch niềm nuối tiếc thương vô hạn của chính mình với Người.

b. Sáu khổ thơ tiếp: Hình tượng chưng Hồ sinh sống và quyết tử cho dân tộc:– Lí tưởng sinh sống cao rất đẹp của Người: bác dành cả cuộc đời hiến đâng cho sự nghiệp cứu giúp nước, giành chủ quyền cho dân tộc, hạnh phúc cho nhân dân.– tình yêu của Bác giành riêng cho mọi người, phần đa nhà, cho tất cả vạn vật, con người khắp năm châu.+ so sánh tình yêu của bác “như lòng mẹ”: cao cả, rộng lớn vô cùng.+ chưng lo cho hiện tại, cho tương lai, cho số đông kiếp người.

– Đức tính khiêm nhường nhịn của fan và tấm lòng quyết tử quên mình vì quốc gia “Bác nhằm .. Lối mòn”.– Hình ảnh Bác Hồ hiện tại lên hết sức chân thực,gần gũi, bình dị, tuy nhiên cũng đầy cao cả, vĩ đại.

c. Cha khổ cuối: xúc cảm của đa số người trước lúc ra đi của Bác:– chưng ra đi để lại niềm nuối tiếc thương vô hạn cho tất cả dân tộc Việt Nam, tuy thế vâng lời bác bỏ dặn, toàn quốc nén nhức thương, liên tục tập trung vào sự nghiệp giải tỏa miền Nam.– Tấm lòng thành kính đưa tiễn Người tới quả đât của phần đông con bạn vĩ đại.– tín đồ sẽ vĩnh cửu là tấm gương chiếu rọi trọng điểm hồn từng con fan của dân tộc bản địa ta. Hình hình ảnh của bác hoà cùng với non sông, vững bền mãi mãi.

– Nhịp thơ dồn dập, cất đựng cảm xúc tiếc yêu quý với chân lý, xác minh sự chắc hẳn rằng vào sự vững chắc của đất nước Việt Nam.

Kết bài:

– Nêu cảm giác của bạn dạng thân.

*

Phân tích bài thơ ” bác bỏ Ơi “

Mẫu 1 :

Ngày 2 – 9 – 1969, Hồ quản trị tạ thế. Cả một rừng thơ khóc bác xuất hiện, trong đó khá nổi bật lên cây đại thụ Tố Hữu với bài xích thơ “Bác ơi!”. Tứ khổ thơ đầu nói cái đau xót tột bực của thi sĩ trước việc kiện bác ra đi:

Suốt mấy hôm rày nhức tiễn đưa

Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa.

Trời mưa trung bình tã cùng với nước đôi mắt hàng triệu người khóc vị lãnh tụ mến yêu của dân tộc bản địa đã làm cho cả không gian ướt lạnh, nhức buồn. Khi bác đi xa, Tố Hữu sẽ nằm khám chữa ở bệnh viện. Nghe tin, bên thơ hoảng hốt chạy về lấp Chủ tịch, nơi nhà sàn của Người:

Chiều nay con chạy về thăm Bác

Từ “chạy” được dùng rất tài, nói lên sự rét gan rối trí của fan con lúc nghe tới tin thân phụ mất.

Con lại lần theo lối sỏi quen

Đến mặt thang gác đứng nhìn lên

Chuông ôi, chuông bé dại còn reo nữa

Phòng lặng, mành buông, tắt ánh đèn!

Ta thấy tác giả rất ý tứ vì thế “đến bên thang gác đứng nhìn lên” mà lại chưa vào nhà vội. Bởi sao vậy? vì chưng đến thăm một người tạ nắm là thăm bà xã góa, nhỏ côi. Còn bác không có gia đình thì up date như Tố Hữu là khôn cùng tinh tế. Công ty Bác từ bây giờ đã không giống xưa rồi: Chuông không thể reo để tin báo với người dân có khách đến. Đặc biệt câu thơ: “Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn”, bị giảm ra làm bố nhịp như muốn miêu tả nỗi nghẹn ngào của Tố Hữu.

Xem thêm: " Sữa Rửa Mặt Hoa Hồng Everyshine, Sữa Rửa Mặt Từ Hoa Hồng Giá Tốt Tháng 3,, 2021

Nhìn vườn cửa cây chưng từng vun trồng, tác giả bâng khuâng:

Trái bòng kia vàng, ngọt với ai

Thơm đến ai nữa hỡi hoa nhài!

Hai câu này tạo nên một số fan hâm mộ thắc mắc: Chẳng lẽ bác trồng cây chỉ cho một mình Bác thôi ư? Tôi đã có dịp hỏi công ty thơ Xuân Diệu; thi sĩ bảo: Ai lại đi thẩm định và đánh giá văn chương như vậy! Đây chỉ là một cách nói của thi ca để bộc lộ tình thương sâu sắc của bé đối với phụ vương mà thôi. Phụ vương chết ko thương phụ vương hay sao?

Nhìn ao cá, nhà thơ hốt nhiên tiếc nuối:

Còn đâu bóng bác đi hôm sớm

Quanh mặt hồ in mây white bay…

Bác tồn tại trong kí ức rất đẹp như một ông Tiên trong thần thoại. Đúng! trong tâm địa trí nhà thơ tương tự như trong chổ chính giữa trí dân tộc bản địa ta, Bác là 1 “Ông tiên Mác – xít”.

Sau phần đa ngày bàng hoàng đau xót, đơn vị thơ yên tâm lại, tự khắc họa biểu tượng Bác. Tố Hữu đã viết nhiều bài thơ về bác bỏ nhưng bài bác này hay hơn hết vì đây là thơ tổng kết một cuộc đời.

Hình ảnh bao trùm là: “Bác ơi tim bác bỏ mênh mông thế”. Đó là một trong trái tim nhiều tình thương: “Ôm cả non sông, phần đông kiếp người”. Một trái tim yêu đương nước, thương dân bao la, mênh mông. Từ bỏ “ôm” được dùng rất gợi cảm: ôm là nâng niu, che chở, giữ gìn.

Thương bao nhiêu thì nhức bấy nhiêu:

Bác chẳng buồn đâu, bác bỏ chỉ đau

Nỗi đau dân nước, nỗi năm châu

Từ “đau” là đem lại chữ dùng của chưng trong di chúc. Đau dân nước vì dân nước đang bị đế quốc xâm lược; nhức năm châu vì gồm sự bất hoà trong phong trào cộng sản quốc tế. Chỉ bé người béo múp mới bao gồm nỗi đau khổ lớn lao như thế.

Có một câu thơ tốt hay nói đến cuộc đời của lãnh tụ:

Bác sinh sống như trời đất của ta

Câu thơ đơn giản và giản dị mà hàm cất một văn bản sâu sắc: cuộc đời Bác đã hoà làm cho một cùng với thiên nhiên, vẫn vĩnh hằng như thiên nhiên. Đó là nguồn gốc tinh thần sáng sủa của Người:

Bác vui như ánh buổi bình minh

Vui từng mầm non, trái chín cành

Vui giờ ca phổ biến hoà tứ biển

Nâng niu tất cả, chỉ quên mình

Vì sao vậy? vày giải phóng khu vực miền nam là trung trung ương của giải pháp mạng vn lúc bấy giờ. Nhiều người gặp Bác mọi kể lại mọi khi trò chuyện, chũm nào người cũng nhắc tới miền Nam. Trong chống của chưng có treo phiên bản đồ khu vực miền nam về sự sắp xếp binh lực của địch. Gồm lần tuyên bố trước Quốc hội, bạn nói: “Miền Nam luôn luôn trong trái tim tôi”.

Đạo đức của bác bỏ thật cao khiết:

Một đời thanh bạch, chẳng vàng son

Mong manh áo vải, hồn muôn trượng

Hơn tượng đồng phơi hồ hết lối mòn.

Bác là vị lãnh tụ hình trạng mới; không giống với những người dân ưa sùng bái cá nhân. Bởi vì tâm hồn bác giàu thừa (hồn muôn trượng) nên hình thức Bác rất giản dị và đơn giản (mong manh áo vải). Chưng không buộc phải tượng đồng bởi nhân dân đang đúc cho người hàng triệu tượng trong tim.

Trong cha khổ cuối, công ty thơ nói lên cảm xúc của dân chúng ta trước việc ra đi của Bác. Trước nhất là ghi nhớ lời Di chúc:

Ra đi chưng dặn: “Còn non nước…”

Nghĩa nặng nề lòng không đủ can đảm khóc nhiều

Câu thơ đề cập lại lời Người:

“Còn non còn nước còn người

Thắng giặc Mỹ ta sẽ xây dựng dựng hơn mười ngày nay”.

Vậy thì yêu đương Bác có nghĩa là phải làm theo lời bác dặn, tập trung sức nhằm giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ quốc.

Bác Hồ nay đã nhập vào một nhân loại đặc biệt:

Mác-Lê nin nhân loại Người Hiền

Hiền ở đấy là hiền minh, hiền triết – có nghĩa là những vĩ nhân tất cả trí tuệ khôn cùng việt tất cả đạo đức cao cả. Chính những bé người đó đã dẫn dắt lịch sử hào hùng tiến lên ko ngừng.

Kết thúc thi phẩm này, Tố Hữu bao gồm một câu thơ rất hay:

Yêu Bác, lòng ta trong trắng hơn.

Yêu Bác làm theo tấm gương trong suốt như ca sỹ pha lê của Người; sẽ có sức mạnh mẽ tẩy sạch hầu như vết mờ đục trong tim ta, nâng họ lên tầm cao mới.

Chúng ta quyết đổi mới đau yêu thương thành sức mạnh:

“Xin nguyện cùng tín đồ vươn cho tới mãi

Vững như muôn ngọn dải ngôi trường Sơn”.

Bài thơ “Bác ơi” là một điếu văn bi hùng. Lối thơ thất ngôn tạo nên một nhạc điệu trang trọng, với hình hình ảnh thơ kì vĩ đã biểu đạt rất tài tình những cảm hứng cao đẹp mắt của toàn bộ dân tộc ta trong số những ngày quốc tang năm 1969.

Mẫu 2 :

Bài “Bác ơi!” là giờ đồng hồ khóc tiễn biệt, mang ý nghĩa sâu sắc như một bài xích điếu văn cực kỳ cảm động, vừa mệnh danh lòng yêu thương nước mến dân mênh mông của bác Hồ, vừa biểu hiện lòng nuối tiếc thương, ghi ghi nhớ công ơn to phệ của lãnh tụ.

Mở đầu bài bác thơ là tiếng khóc. Bác Hồ mệnh chung để lại nổi đau thương trong lòng hàng triệu đ bào ta và bạn bè gần xa. Nỗi nhức thương trùm cả cõi đời với cả ngoài hành tinh bao la, mênh mông:

Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa

Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa…

Câu thơ lắp thêm hai, chữ “tuôn” được điệp lại hai lần đã cực tả nỗi mất mát, nhức thương của dân tộc bản địa thật vô hạn.

Đọc hồi kí của Tố Hữu, ta biết lúc bác Hồ mất, công ty thơ còn đi công tác làm việc xa. Nghe tin chưng mất, tác giả vội “chạy về”. Đó là một trong những buổi chiều đau đớn, bàng hoàng. Hai chữ “ướt lạnh” biểu đạt nỗi đau khổ tái tê ấy:

Chiều nay nhỏ chạy trở lại viếng thăm Bác

Ướt lạnh lẽo vườn rau, mấy cội dừa!

Bác ra đi, căn nhà sàn của bác trở phải vắng lặng, hiu hắt buồn. Chuông chẳng còn reo nữa. Ánh đèn “tắt”, “rèm buông”, chống của bác ở và thao tác thì đã “lặng”. Cuộc sống như chấm dứt lại trong đau thương:

Chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa

Phòng lặng, mành buông, tắt ánh đèn!

Bác ra đi quá bất ngờ, hốt nhiên ngột. Cả miền Nam, cả tiền tuyến đường lớn nhân vật đang bên trên đà chiến thắng. “Rước chưng vào thăm”… là mong mơ đẹp mắt của đồng bào, chiến sĩ. Nhưng giờ đây còn đâu nữa khi bác đã đi xa:

Miền Nam vẫn thắng, mơ ngày hội

Rước bác vào thăm, thấy bác cười!

Ngày hội chiến thắng, ngày hội thống độc nhất non sông… vắt là vắng nhẵn Bác.

Bác ra đi, cỏ cây hoa lá, thiên nhiên tạo đồ gia dụng đều khổ cực tiếc thương. Sân vườn rau, nơi bắt đầu dừa, trái bưởi, hoa nhài, ao cá… gần như vật quen thuộc ấy của bác bỏ được nhân hoá gợi ra bao đau đớn, cô đơn, bi tráng tủi, ngậm ngùi. Mang ai để sẻ chia nỗi cực khổ thương tiếc? Tố Hữu bao gồm một lối nói biểu cảm khôn cùng sâu sắc. Ông đứng lặng, trường đoản cú hỏi lòng bản thân rồi hỏi cỏ cây hoa lá:

Trái bưởi kia tiến thưởng ngọt cùng với ai

Thơm mang đến ai nữa, hỡi hoa nhài!

Còn đâu bóng bác bỏ đi hôm sớm

Quanh mặt hồ nước in mây bay…

Bốn khổ thơ đầu, Tố Hữu đã xuất hiện thêm một không gian nghệ thuật từ đất trời, cõi đời, niềm Nam,… đến vườn rau, ao cá, cội dừa, khu nhà ở sàn,… đồng hiện một trung tâm trạng nghệ thuật, sẽ là nỗi đau đớn, nuối tiếc thương đã với đang thấm sâu vào lòng người, lọng dân tộc. Đó là ngày chưng đi xa, ngày 2 mon 9 năm 1969, ngày Quốc tang.

Sự kết hợp các câu cảm thán, thắc mắc tu từ tạo cho giọng thơ như giờ đồng hồ nấc cất lên, nghẹn ngào, biểu cảm:

Bác đã đi được rồi sao, bác bỏ ơi!

Trái bưởi kia đá quý ngọt cùng với ai

Thơm mang đến ai nữa, hỡi hoa nhài!

Còn đâu bóng chưng đi hôm sớm…

Sáu khổ thơ tiếp theo sau trong phần hai bài thơ thể hiện tình thương bao la và phẩm chất cao đẹp mắt của Bác. Cách kết cấu bài thơ giống hệt như bài văn tế khi nói tới công đức của nhỏ người vừa mới rồi đời.

Bằng hình ảnh hoán dụ, Tố Hữu ca tụng lòng yêu nước yêu quý dân, người tình ái bao la của hồ nước Chí Minh. Đây là hai câu thơ trong bốn câu thơ hay nhất trong bài bác thơ “Bác ơi!”:

Bác ơi, tim bác bỏ mênh mông thế

Ôm cả non sông, phần nhiều kiếp người.

Bằng thẩm mỹ và nghệ thuật liệt kê, tác giả nhắc lại tấm lòng có nhân bao la, mênh mông, của Bác. Đó là nỗi đau với nỗi lo của Bác. Lòng bác sâu nặng như lòng mẹ: “Chỉ lo muôn côn trùng như lòng mẹ – Cho từ bây giờ và cho mai sau”. Đó là lòng Bác: chưng sống, chưng yêu, chưng cho, chưng để, bác tặng:

Bác sinh sống như trời khu đất của ta

Yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa

Tự do cho mỗi đời nô lệ

Sữa nhằm em thơ, lụa tặng ngay già.

Đó là chưng nhớ, bác bỏ nghe, bác lắng… Đó là cảm xúc của lãnh tụ giành riêng cho chiến sĩ và đồng bào vị trí Thành đồng Tổ quốc:

Bác nhớ miền Nam, nỗi lưu giữ nhà

Miền Nam mong Bác, nỗi mong muốn cha

Bác nghe từng bước một trên chi phí tuyến

Lắng mỗi tin mừng, giờ súng xa.

Bác đã từng nói: “Miền Nam luôn luôn trong tim tôi”, Thơ chúc đầu năm mới năm 1969, bác đã viết: “Năm qua thắng lợi vẻ vang – năm nay tiền tuyến chắc càng thắng to… “, chưng là thú vui thắng trận. Bác là nơi dựa tinh thần để tiền tuyến xốc cho tới “Đánh Mỹ cút, đánh mang lại ngụy nhào!”, Tố Hữu vừa khóc yêu đương Bác, vừa làm cho sống lại trọng tâm hồn Bác.

Điệp ngữ “vui” và những động từ: “nâng niu, quên” vẫn nói lên một cách thâm thúy tâm hồn hồ nước Chí Minh: sáng sủa yêu đời, giàu đức hi sinh. Hình ảnh so sánh đầy hóa học thơ:

Bác vui như ánh buổi minh

Vui từng mầm non, trái chín cành

Vui giờ ca chung hòa tư biển

Nâng niu tất cả, chỉ quên mình.

Bác sinh sống giản dị, thanh bạch. Mẫu va li nhỏ, vài cha bộ quần áo đối kháng sơ, đôi dép cao su…, “chẳng quà son”,Nhiều fan thường nhắc tới hai câu thơ xuất xắc bút dưới đây để ca ngợi đức tính giản dị và đơn giản của chưng Hồ:

Mong manh áo vải, hồn muôn trượng

Hơn tượng đồng phơi phần đa lối mòn.

Tư tưởng lớn, ý thơ đẹp cùng hay, nghệ thuật tưởng làm phản tài ba, Tố Hữu đã vướng lại câu thơ trong trí nhớ nhiều người.

Có thể nói, đoạn thơ đã thể hiện sâu sắc cảm động trọng điểm hồn, phong cách, đạo đức và lối sống hồ Chí Minh.

Ba khố thơ vào phần cuối là tiếng khóc, là việc ghi nhớ, là lòng biết ơn, là lời mong nguyện.

Thương Bác, nhớ bác càng thấy lòng mình bơ vơ, đau đớn: “ôi chưng xế chiều – ngàn thu nhớ chưng biết bao nhiêu!

Bác đã đi được xa, lao vào “thế giới bạn Hiền”. Sự nghiệp phương pháp mạng, đạo đức giải pháp mạng của chưng mãi mãi là “Ánh hào quang đãng thêm”, là tài sản tinh thần vô giá chỉ có tác dụng động viên, cổ vu đồng bào, chiến sĩ “cùng nhau tiến lên” với tinh thần sắt đá:

“Còn non, còn nước, còn người,

Thắng giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng rộng mười ngày này”.

Nhớ mãi công ơn của Bác, quần chúng ta nguyện ghi sâu trong tâm địa lời bác dặn, quyết trung khu vượt lên ngừng sự nghiệp cách mạng của bác để lại. Bài bác thơ khép lại bởi một hình đối chiếu mang tượng hình tổ quốc kì vĩ. Tố Hữu khóc bác bỏ bằng một lời thề chiến đấu:

Xin nguyện cùng bạn vươn cho tới mãi

Vững như muôn ngọn dải ngôi trường Sơn.

Tố Hữu là công ty thơ viết về bác Hồ những nhất, thâm thúy nhất, xuất xắc nhất. Hình hình ảnh Bác Hồ: “Người là Cha, là Bác, là Anh – quả tim to lọc trăm loại máu nhỏ” đang in đậm trong nhiều trang thơ của Tố Hữu. “Bác ơi!” là giữa những bài thơ hay độc nhất vô nhị viết về tp hcm – vị lãnh tụ vĩ đại kính yêu của dân tộc.